Ta từng hỏi huynh : "Tại sao huynh lại thích hoa anh đào?" Huynh bảo: "Vì sinh mệnh của nó mong manh và ngắn ngủi." Thuở đó ta còn ngây ngô, không hiểu hết ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng khi huynh đi rồi ta mới chợt nhận ra. Huynh chết vào năm mười chín tuổi,khi mà cuộc đời huynh chỉ vừa bắt đầu. Hoa nở rồi tàn chỉ trong chớp mắt, nó tắt lụi vào đúng đỉnh cao rực rỡ của mình...như kiếp người ngắn ngủi của huynh...

Mộng Tình Duyên - Khởi - [Hồi 1]



Bảy tuổi học võ

Mười hai tuổi cùng cửu cửu ra chiến trường
Mười ba tuổi xưng thần trên Mộ Quang tộc
Mười bốn tuổi được Vương Thượng Tây Hạ phong làm Vũ Cách Quận chúa.
Mười lăm tuổi trở thành thân tín bên cạnh Tả Vương.
Mười sáu tuổi thống lĩnh ba vạn quân tiên phong thảo phạt 16 tiểu quốc
Mười bảy tuổi toàn thân nhuộm máu hoàng tộc chư hầu 16 nước.
Mười tám tuổi, Nguyệt Chi Thần xưng đế, nàng tặng y lãnh thổ nước Khương.
Mười chín tuổi trở về cố thổ....

Một danh một tiếng...sớm đã vang xa thiên hạ. Sử sách Đại Mạc, Tây Hạ, Hồ Quốc muôn đời còn ghi. Nữ nhân duy nhất trong suốt mấy ngàn năm lập nước trở thành điểm nối bang giao và cũng là nguyên nhân của một cuộc chiến đầy khốc liệt, giết chết vị "Thần" của Đại Mạc, khiến Vương Thượng Tây Hạ Tư Đồ Khắc rời bỏ vùng đất của tổ tiên...





Đại Mạc năm Nguyệt Vương thứ 2
Thành Kinh Châu, kinh đô phồn hoa của Đại Mạc. 
Sau khi lên ngôi, Nguyệt Đế thực hiện hàng loạt các cải cách, biến Đại Mạc vốn giàu mạnh nay càng phồn hoa thịnh vượng hơn. Nhiều tửu lầu mọc lên, đi đâu cũng nghe thấy tiếng đàn tiếng hát, tiếng cười đùa rôm rả. 
- "Đây là kinh thành Đại Mạc sao? Nhộn nhịp nhỉ, khác hẳn với Hồ Quốc.."
Một chiếc xe ngựa tiến vào Kinh Châu. Theo sau chiếc xe ngựa là một đoàn khoảng 10- 15 người, họ ăn mặc rất kỳ lạ, nhìn rất giống bọn thương nhân đến từ phía Tây Nam. Thiếu nữ cưỡi ngựa đi trước gương mặt rạng ngời, tinh nghịch, đôi mắt sáng tò mò nhìn ngắm khắp nơi, tấm màn vải bên kia cửa số của xe ngựa được vén lên một cách nhẹ nhàng, một bàn tay trắng nõn hiện ra, theo đó có cả tiếng leng keng từ chiếc vòng chuông trên bàn tay đó. Ánh sáng nhỏ nhoi hé vào khe cửa để lộ cặp mắt đen tuyền và khoé miệng người trong xe khẽ cong.  Chỉ nhìn thoáng qua cũng biết,  trong xe đó chắc hẳn là người đẹp Tây Nam. 
Đoàn người đi đến một ngã tư thì nghe thấy tiếng ồn ào, cãi vã, vị thiếu nữ trẻ tuổi dẫn đầu tò mò dừng lại, lúc này từ trong xe ngựa vang lên một tiếng nhẹ nhàng: "Sao thế?" Tiến lại gần cửa sổ xe, cô thiếu nữ cười tinh nghịch trả lời :
 "Hình như bên kia có người đang cãi nhau..."
"Cứ kệ họ" - Người kia lạnh lùng nói, "Dân chúng cãi nhau giữa phố là chuyện bình thường thôi mà"
"Nhìn như mấy vị công tử kia cãi nhau vì một cô nương thì phải"  Một nữ tỳ lên tiếng, cô cũng tò mò không kém..
"Cãi nhau vì nữ nhân? Hừm, Đại Mạc thiếu gì mỹ nữ, sao lại vì một nữ nhân mà gây xích mích với nhau chứ?" Và...hình như người kia cũng đã bắt đầu tò mò...Đang muốn tìm hiểu thì họ nghe người dân xôn xao bàn tán.

- "Công chúa Hạ Na lại sinh chuyện rồi" 
- "Vị công tử kia thật bất hạnh, chọc ai không chọc, lại đi trêu công chúa Hạ Na"
- "Khổ thân, thế nào cũng bị mấy vị công tôn vương tử kia khiến cho sống dở chết dở"
-"Công chúa Hạ Na?" Thiếu nữ nọ tiến đến chỗ bọn dân đen và đặt câu hỏi.
Một người nhanh miệng trả lời: "Chắc các vị lần đầu đến kinh thành nhỉ? Công chúa Hạ Na của Á Lan Nam Quốc là mỹ nhân đẹp nhất kinh thành, nàng lại là công chúa một nước nên rất được các vị công tử quý tộc đua nhau ân cần, vì vậy chẳng ai dám đắc tội với cô nàng ấy"
- "Ồ, ra là thế, đẹp nhất kinh thành à?" Tiểu Tịnh ra vẻ suy nghĩ một hồi rồi lại quay lại nhìn chiếc xe ngựa, cười tinh quái, sau đó lại vén chiếc màn bên cửa sổ lên, khiến mọi người ai ai cũng nhìn thấy dung mạo của người thiếu nữ trong xe. "Đẹp hơn cả tỷ tỷ ta sao?"
- "Hơ"
Người trong xe dung nhan mỹ lệ đến lạ thường, mái tóc nàng bóng mượt, đôi mày liễu khẽ chau lại, gương mặt không tô son điểm phấn nhiều, nhưng bộ trang phục màu đỏ rực và những phục sức cùng màu đã tôn lên vẻ đẹp của nàng, nếu không phải nàng ngồi trên chiếc xe bình thường thì mọi người đều nghĩ nàng là tân nương đang trên đường về nhà chồng...

- "Tiểu Tịnh, đi mau thôi" Nàng khẽ cười, nhẹ nhàng kéo màn xuống. 
Chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh, đến khi đoàn người khuất dần thì những người gần đó mới sực lấy lại sự tỉnh táo.
...
Đoàn người đến trước cổng hoàng cung, trong lúc bọn thị vệ đang hỏi một số chuyện ngăn cản đoàn người tiến vào . 
Từ xa ,một thân ảnh màu vàng nhat xuất hiện ,mái tóc đen mượt theo bước chân vội vã của y hướng 
chiếc xe ngựa mà bước đến. Nam nhân khoác trên người bộ y phục màu vàng nhạt , thêu long văn ,những lọn tóc đen nhánh dài tới chân ôm lấy tấm lưng lạnh lẽo, gương mặt hoàn tuyệt luân ,cặp mắt màu xám bac vốn băng lãnh nay trở nên ôn nhu , cánh môi hồng nhạt lạnh lùng khẽ cong lên khi nhìn vào xe ngựa . Sự xuất hiện của y làm cho những thị vệ quanh đó hết sức kinh ngạc , Nguyệt Đế từ khi con nhỏ tới nay rất ít khi xuất cung , nếu có cũng phải có "người đó" đi cùng hoặc rằng là có chuyện gì đó quan trọng,vậy mà bây giờ y lại xuất hiện ở đây một mình, quả thật khiến người khác phải ngạc nhiên mà không khỏi kinh hãi.Nguyệt Đế không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, bàn tay thon dài trắng nõn khiến bao nữ nhân ghen tị kia run rẩy vén màn che trên xe lên,ánh mắt hờ hững lạnh nhạt chứa đầy dịu dàng , y im lặng,đứng nhìn chiếc xe ngựa .... Một lúc sau , một cái đầu nhỏ nhô ra,thiếu nữ trong xe nhìn thấy y , đôi mắt to tròn lâp tức chứa đầy nước mắt,không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người mà lao ra ôm lấy y, suýt ngã khỏi chiếc xe. Nam tử nhẹ nhang ôm lấy nàng , đôi tay yếu ôm lấy thiếu nữ trong lòng , dịu dàng bế nàng vào hoàng cung ,động tác ôn nhu vô hạn,như đang nâng niu báu vật trân quý nhất thế gian , thiếu nữ ôm lấy cổ y, nước mắt trong suốt như hạt ngọc lăn xuống , ướt cả long bào , cánh tay nhỏ bé của nàng ôm chặt lấy y , nức nở khẽ gọi : " Ca ca " Đôi tay yếu ớt của y dịu dàng mà cứng răn ôm lấy nàng , ôn nhu hôn lên tóc nàng , thanh âm đẹp đẽ tao nhã : "Mừng muội về nhà, Diệp Nhi ...."

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.