Ta từng hỏi huynh : "Tại sao huynh lại thích hoa anh đào?" Huynh bảo: "Vì sinh mệnh của nó mong manh và ngắn ngủi." Thuở đó ta còn ngây ngô, không hiểu hết ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng khi huynh đi rồi ta mới chợt nhận ra. Huynh chết vào năm mười chín tuổi,khi mà cuộc đời huynh chỉ vừa bắt đầu. Hoa nở rồi tàn chỉ trong chớp mắt, nó tắt lụi vào đúng đỉnh cao rực rỡ của mình...như kiếp người ngắn ngủi của huynh...

Mộng Tình Duyên ~Tụ 1 ~

Năm 835 TCN, Tây Hạ từ một nước nhỏ lấy nước sông Khổng Tước sinh sống qua ngày, một đất nước lạc hậu quanh năm nghèo đói như thế mà chỉ trong vòng 30 năm đã vực dậy và trở thành một quốc gia hùng cường, thống trị cả một vùng sa mạc phía Tây. Người đã mở đường cho sự phát triển hưng thịnh trường kỳ kéo dài 1000 năm đó chính là Vương Thượng Tả Duật, người đã đi vào lịch sử, một tấm gương sáng ngời cho các dũng sĩ Tây Hạ.

Hình thành trên vùng đồng bằng, được hai dòng sông lớn là sông Tịnh Tuế và sông Trường Hà bao bọc, từ lâu Đại Mạc đã trở thành quốc gia phồn vinh nhất đại lục. Với quân đội hùng cường, lãnh thổ rộng lớn từ lâu đã khiến các nước lân bang phải phục tùng, nể nang. Hơn 1500 năm văn hiến, lần đầu tiên trong lịch sử Đại Mạc đối đầu với một tiểu quốc mà phải viết đơn xin hoà. Nỗi nhục cầu hoà đó đều là do Tây Hạ mà ra. Cho dù trăm năm sau, ngàn năm sau, vạn năm sau cũng không rửa được…


Một bộ tộc du mục, lấy thảo nguyên mênh mông làm nơi chăn nuôi, sinh sống. Lấy vách núi cheo leo làm nơi huấn luyện quân kỹ. Nữ nhân ngang ngược và mạnh mẽ, nam nhân tựa như dã thú. Đội quân hung ác, tàn bạo, đi khắp nơi, chiếm lấy nhiều đất nước, không biết từ bao giờ đã trở thành nỗi khiếp sợ của sa mạc và vùng thảo nguyên….là sự uy hiếp của vương triều Đại Mạc và Tây Hạ… Người ta gọi bầu trời của bộ tộc đáng sợ đó là Hồ Quốc.



0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.