Ta từng hỏi huynh : "Tại sao huynh lại thích hoa anh đào?" Huynh bảo: "Vì sinh mệnh của nó mong manh và ngắn ngủi." Thuở đó ta còn ngây ngô, không hiểu hết ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng khi huynh đi rồi ta mới chợt nhận ra. Huynh chết vào năm mười chín tuổi,khi mà cuộc đời huynh chỉ vừa bắt đầu. Hoa nở rồi tàn chỉ trong chớp mắt, nó tắt lụi vào đúng đỉnh cao rực rỡ của mình...như kiếp người ngắn ngủi của huynh...

Mộng Tình Duyên - Hồi 1.4

Hạ Na thấy đại huynh chuẩn bị rút kiếm thì gương mặt bỗng trở nên sáng rực, vui vẻ vỗ tay khích lệ.

"Ai dám mạo phạm khách quý của Đại Mạc?!"

Nam tử tóc đỏ bỗng nghe thấy tiếng nói, thoáng ngạc nhiên, chợt dừng hành động của mình lại, lặng lẽ xoay người mỉm cười. Từ xa, một thanh niên tóc đen dài, bước đến chắn trước mặt họ, chĩa mũi kiếm vào bọn lâu la kia, lạnh lùng nói:
" Các ngươi là ai?! Sao lại dám gây sự giữa chốn đông người?"
Hạ Na vẫn đứng sau lưng nam tử tóc đỏ, nắm lấy áo y, rồi lại nhìn về phía người thanh niên mỉm cười.
Bọn người hầu nhìn thấy mũi gươm sắt bén liền tái mặt hoảng hốt, con heo kia đứng trước sự bảo vệ của đám người hầu, lên giọng chỉ thẳng vào mặt người thanh niên nọ, to tiếng nói: 

"Ả ca kỹ kia mạo phạm ta, ta muốn bắt ả lại! Chẳng lẽ làm như vậy lại gọi là gây sự sao?!"


 Thanh niên nghe thế liền cau mày, quát: "Hỗn xược!" Sau lại đưa tay về phía bọn người Hạ Na, kính cẩn nói: " Hai vị này là hoàng tử Hạo Ni và công chúa Hạ Na của Á Lan Nam Quốc!" Dừng một lát lại trừng mắt với con heo kia : " Họ là khách quý của Đại Mạc ta nhiều năm nay, ngươi nhục mạ công chúa là ca kỹ, vậy là sao?"
Im lặng một hồi, con heo chau mày, lại chỉ thẳng vào bọn người Hạ Na,nói: "Hừ, hoàng tử và công chúa Á Lan Nam Quốc thì sao chứ? Chỉ là tù binh, ngay cả quốc vương Á Lan Nam Quốc ta còn không xem ra gì nữa là. Cha ta quản lý các nước Tây Nam, chả lẽ ta không đủ tư cách quản lý bọn họ?"
Nghe đến đây, Hạ Na đã mím chặt môi, tức giận, còn Hạo Ni thì mặt lạnh muốn rút kiếm xông lên. Nhưng lại bị người thanh niên đang chắn phía trước ngăn cản. A Diệp ở một bên trên đầu cũng đã bốc khói nóng.
" Ra là con trai của trưởng sứ Tây Nam Túc đại nhân.Túc gia nhiều đời làm quan, là danh gia vọng tộc của một vùng, có cả một lãnh thổ riêng..."
"Hừ, con trai trưởng sứ thì sao chứ? Con trai trưởng sứ có thể cậy quyền ức hiếp kẻ khác à? Con trai trưởng sứ có thể tự tiện xem thường pháp kỷ Đại Mạc như thế à? Một kẻ ham sắc như ngươi thì có tư cách mà đòi làm con trai trưởng sứ, thật là mất mặt dòng dõi Túc gia!"

Người thanh niên kia chưa kịp dứt lời thì đã bị A Diệp giành nói, giọng điệu còn mang đầy lửa giận. Thấy một "tiểu nha đầu"  lên tiếng nhục mạ mình, vị Túc công tử kia điên tiết, chỉ thẳng mặt nàng, lớn tiếng nói: "Một tiểu nha đầu đê hèn như ngươi thì có tư cách gì phán xét bổn công tử chứ?!"

"Đê hèn","Đê hèn","Đê hèn""Đê hèn","Đê hèn","Đê hèn","Đê hèn","Đê hèn","Đê hèn","Đê hèn","Đê hèn",....Con lợn đó nói nàng đê hèn!!! Mặc dù nàng không hoàn toàn mang huyết thống chính tông của Đại Mạc, nhưng thân phận nàng là gì? Là công chúa Doãn Diệp Y được Nguyệt Đế yêu thương hết mực, là công chúa Hồ Quốc chiến tích lẫy lừng, là người mà cả Tả Vương Tây Hạ phải nể trọng, người như nàng sao có thể để một tên con trai của Trưởng sứ một vùng sỉ nhục? Được, đợi nàng về cung, nàng phải bảo hoàng đế ca ca chặt đầu tên này xuống mới hả được cơn giận trong lòng.

"Có chuyện gì mà ồn ào thế?"

A Diệp còn đang suy nghĩ sẽ trừng trị thái độ vô lễ của tên heo đó thì một giọng nói khác lại vang lên. Chà, giọng nói này nghe rất quen tai nha. Chợt nhớ đến một cái gì đó, A Diệp bỗng rùng mình, miệng thầm mắng "Chệt tiệt"

Chủ nhân của giọng nói bình thản ấy chính là Cố Nguyên Khanh - Cố Thừa tướng. Hắn liếc nhìn cô nương vận bạch y, trong lòng đã có đáp án về thân phận người này, nhưng hắn lại giả vờ không nhìn thấy, không nghe thấy, cứ thế bước thẳng đến chỗ của người thanh niên tóc đen.

" Tấn Trình, ở đây đang xảy ra chuyện gì?"
Người thanh niên tóc đen tên gọi Trần Tấn Trình nhìn thấy Cố Nguyên Khanh thì lập tức cúi người hành lễ, đáp: "Cố thừa tướng, chỉ là Túc công tử hiểu lầm công chúa Hạ Na là ca kỹ nên mới..."

"Hắn còn nói ta là nha đầu đê hèn" - Lại một lần nữa A Diệp ngắt lời của Trần Tấn Trình, kéo lấy góc áo của Cố Nguyên Khanh, trưng bộ mặt uất ức, vừa đáng thương vừa đáng hận. 

Cố Nguyên Khanh nghe thế khẽ cau mày, hắn khá ngạc nhiên khi thấy điệu bộ này của nàng, trước đây nàng nào có làm thế với hắn, nhớ tới những lần trước đây hắn gặp nàng, nàng đều không vui, lại còn nhìn hắn đầy sát khí, giống như hắn đã cướp thứ gì đó từ nàng vậy.

"Nguyên Khanh, huynh phải làm chủ cho ta, huynh phải phạt hắn thật thật nặng nha." 

Gì đây? Sao nàng lại níu kéo, nài nỷ tên họ Cố này, rõ ràng không phải nàng rất ghét hắn sao? Cười thầm trong bụng, thôi cứ mặc kệ, dù sao hắn và nàng trước sau cũng là người một nhà, chi bằng lợi dụng hắn giải quyết tên heo khó ưa đó, đỡ phải làm phiền hoàng đế ca ca.

Gì đây? Sao vị công chúa ngang ngược này lại nài nỉ hắn, phải chăng nàng ta lại có âm mưu gì mới, lại tính chọc phá ta? Nghĩ tới vừa rồi nàng ta bảo tên Túc tử kia gọi nàng ta là "nha đầu đê hèn", chẳng lẽ muốn ta đứng ra trừng phạt hắn giúp nàng sao? Này, không phải chứ, hắn đâu phải tôi tớ của nàng, sao phải nghe lời nàng? Mà khoan đã, nàng ta là muội muội của A Nguyệt, là công chúa Đại Mạc, sao có thể là "nha đầu đê hèn"? Nếu để A Nguyệt biết có người gọi nàng ta như thế, thể nào y cũng lôi tên đó ngũ mã phanh thay... Liếc nhìn người nắm vạt áo hắn, tiểu nha đầu, khá lắm, lần này là cô nợ ta, sẽ có một ngày ta bắt cô phải trả ta gấp đôi.

Vị Túc công tử kia nhìn thấy A Diệp làm điệu bộ thân mật với Cố thừa tướng, lại thấy hắn không có biểu hiện gì khác lạ liền run sợ. Vừa rồi là hắn gọi nàng ta là "nha đầu đê hèn", nào ngờ nàng ta lại mách với thừa tướng, muốn thừa tướng trừng trị hắn, không phải chứ?? Nhìn về phía A Diệp, trong lòng gợn lên một cỗ lo sợ.

A Diệp, nàng ấy quen biết Cố thừa tướng sao. Lợi hại thật nha.? Hạ Na thầm nghĩ
Lạ thật, trước giờ ta chưa từng thấy nữ tử nào lại cả gan nắm áo của thừa tướng. Vị cô nương này rốt cuộc là ai ? Tấn Trình thầm tò mò.
"...." 

"Hừ" Cố Nguyên Khanh 'hừ' lạnh một tiếng,gỡ bàn tay đang nắm áo mình ra,  rồi tiến lên, liếc nhìn Túc tử, rồi chỉ  vào A Diệp hỏi: 
"Vừa rồi ngươi nói nàng ta đê hèn?"
"Bẩm, vâng"
"To gan!! Ngươi có biết nàng ta là ai không?"
"Bẩm, không ạ."
Hỏi thừa, nếu hắn biết, dù ta có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám gọi ta như thế - A Diệp thầm nghĩ. 
"Cũng khó trách" - Cố Nguyên Khanh than thầm. "Tấn Trình,mang hắn phủ quan, đánh một trăm đại bảng cho ta" - Nói rồi liền nhét vào tay Trần Tấn Trình một tấm kim bài.
"Hả?!!Một trăm đại bảng ...Người bình thường chưa chắc đã chịu được...?! Hạ Na khẽ kêu lên.
"Tuân lệnh" - Trần Tấn Trình có chút ngạc nhiên nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
"Được rồi, giải quyết xong thì giải tán cả đi"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước lời nói của Cố Nguyên Khanh, tên Túc công tử kia nghe đến 'một trăm đại bảng' liền lập tức chết ngất đi.

Nói xong, Cố Nguyên Khanh liền quay lại kéo A Diệp đi. 
Những người chứng kiến đều rất tò mò về vị cô nương này, thật ra nàng ta là ai, thân phận thế nào mà lại được Cố Thừa tướng bảo vệ?





0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.