Ta từng hỏi huynh : "Tại sao huynh lại thích hoa anh đào?" Huynh bảo: "Vì sinh mệnh của nó mong manh và ngắn ngủi." Thuở đó ta còn ngây ngô, không hiểu hết ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng khi huynh đi rồi ta mới chợt nhận ra. Huynh chết vào năm mười chín tuổi,khi mà cuộc đời huynh chỉ vừa bắt đầu. Hoa nở rồi tàn chỉ trong chớp mắt, nó tắt lụi vào đúng đỉnh cao rực rỡ của mình...như kiếp người ngắn ngủi của huynh...

Đào Tán Hương Phai - 3




-       Chuẩn bị hành lý? – Ta nghiêng đầu nhìn cha đang chải lông cho Tiểu Bạch Tử.

    Cha không nhìn ta, chỉ khẽ gật đầu rồi nói:”Chúng ta sẽ đi Thành Diệp Sơn Trang.”

Thành Diệp Sơn Trang, đó là chỗ của nương mà! Mà khoan, khoan đã, chúng ta? Cha bảo
“chúng ta”? Nghĩa là có cả ta? Nghĩa là ta sắp được ra ngoài? Đang trầm ngâm suy nghĩ thì ta lại nghe thấy tiếng cha: “Còn đứng đó? Không mau thì ta bỏ con lại đấy!”

A, ta giật mình “dạ” một tiếng rồi hối hả chạy về phòng, trong lòng háo hức lạ thường. Có lẽ là do muốn được nôn nóng nhìn thấy nhân gian phía sau những ngọn núi cao bao quanh Cổ Nguyệt Thành. Đã năm trăm năm rồi, năm trăm năm nay ta chỉ nghe và tưởng tượng nhân gian qua lời kể của các cô cô và những tỷ muội đồng lứa là Vũ Hàn, Tử Hy,..

Hai ngày sau…

Thật là nóng, nóng chết người rồi. Nắng là kẻ thù của làn da đó!!!!!

Biết sớm bên ngoài nóng thế này, thà rằng, ở mãi trong Cổ Nguyệt Thành còn hơn.

-       Cha, vì sao bên ngoài lại nóng như vậy ạ?

-       Ngốc, chúng ta đang ở trên sa mạc, dĩ nhiên là phải nóng. - Chưa kịp nghe cha nói từ xa ta đã nghe tiếng Kỳ thúc quở trách.

Không để ý đến lời của thúc ấy, ta lại hỏi cha:

-       Cha, tại sao Cổ Nguyệt Thành lại nằm giữa sa mạc chứ ạ?

Cha quay lại nhìn ta, khẽ nhíu mày:

-       Rốt cuộc năm trăm năm qua con đã học những gì? Ngay cả truyền thuyết gia tộc cũng  
không nhớ?

-       Ách, dĩ nhiên là con nhớ.Thật là nóng a! – Ta lè lưỡi, dùng bàn tay bé nhỏ tạo ra một
chút gió trên mặt, hiển nhiên đây là hành động đánh trống lảng để trốn ánh mắt như sắt của cha a.

Thật là, tại sao tộc Nữ Oa lại chọn một nơi giữa sa mạc nóng như lửa này làm nơi cư trú chứ. Hồ tộc đa phần đều thuộc thể hàn, vốn không thể chịu nóng, không phải sao?

Im lặng một chút, ta lại hỏi cha: “Cha không thấy nóng sao ạ?”

Cha chỉ lạnh lùng trả lời: “Không”

Ta không muốn nói nữa, càng nói thì càng nóng a.
Ta đang đi trên con đường Tơ Lụa nổi tiếng cùng với cha và hai vị thúc thúc, băng qua sa mạc nóng bỏng bạc ngàn gió cát. Trải qua cái nóng thiêu da đốt thịt, ta mới thấu hiểu được sự vất vả của các vị tiền bối, của các thương nhân. Thương nhân muốn đến Cổ Nguyệt Thành,  hay người trong Cổ Nguyệt Thành muốn đến Trung Nguyên xa xôi đều phải chịu đựng cái nóng khắc nghiệt này.

Năm trăm năm trước, ta cũng đã từng đi qua nơi này,nương ôm lấy cơ thể bé nhỏ của ta, bao bọc ta trong chiếc áo choàng mỏng manh của người. Lúc đó, ta không hề cảm thấy nóng bức, ngược lại còn thấy rất ấm áp, cảm giác thật sự rất khác xa so với trước đây.

Đây chính là trải nghiệm đầu tiên của ta khi rời khỏi thánh địa của Thượng Quan Gia.

Ta áp mặt xuống lưng ngựa, hai tay cứ thế mà tùy tiện buông xuống hai bên, cả người như muốn nằm xấp trên lưng ngựa vì quá mệt mỏi, mồ hôi thấm ướt cả chiếc áo choàng đen tuyền. Ta muốn ngủ!!!!!! Ta muốn tắm!!!!!! Mưa đi!! Tại sao trời không mưa!!!! Chết tiệt! Nếu mưa thật sự có thể rơi trên sa mạc thì cũng không tới lược ta hưởng a!!! Trong thâm tâm ta không ngừng ngào thét.

-       A Cửu, tỉnh dậy!

Trong lúc ta đang mơ về những đêm tuyết trên Vô Tranh Sơn Trang thì loáng thoáng nghe được tiếng cha gọi, ta nheo mắt, lười biếng ngồi dậy, dụi dụi mặt hạnh, sau đó kéo một góc áo choàng lên lau đi những hạt cát trên mặt.

-       Tới rồi, con gái.

 Khi vừa mở mắt ra, ta đã nhìn thấy cha tươi cười, ôn nhu đứng bên trái, cha ra hiệu, như muốn bảo ta phải xuống ngựa. Ầy? Xuống ngựa? Ta loay hoay hồi lâu mới chợt nhớ đến cảnh tượng lúc leo lên lưng ngựa. Chân ta ngắn, rất khó khăn để có thể chạm vào bàn đạp, dù đã cố gắng nhấc mông nhưng vẫn không tài nào đưa cái chân còn lại vòng lên lưng ngựa, ta còn nhớ rất rõ nụ cười của Kỳ thúc khi đó: “A Cửu, đã nửa canh giờ rồi mà con vẫn chưa leo lên được sao? Đáng thương, đáng thương”. Thúc vừa lắc đầu vừa cười châm chọc, lại nói đến làm sao ta có thể leo lên được, cuối cùng vẫn là phải nuốt nước mắt mà nói lời cảm ơn tới Kỳ thúc đáng ghét,là thúc đỡ ta lên ngựa, khi cái chân còn lại có thể thuận lợi đạp bàn đạp, cái mũi nhỏ xíu bị lông ngựa chọt vào, không ngừng hắt hơi. Đây là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa, suốt một ngày ta tập làm quen với Tiểu Tư, Tiểu Tư là con ngựa mà Kỳ thúc thúc đã tặng cho ta vào ngày sinh thần. Ta không hiểu, ta đâu biết cưỡi ngựa, thúc ấy lại đi tặng thứ mà ta không dùng đến? Hóa ra, thúc ấy biết ý định của cha a, bây giờ ta có thể leo lên ngựa bằng cách bảo nó ngồi xuống, ta ngồi rồi mới cho nó đứng dậy, thế nhưng ta lại không biết cách để xuống ngựa!!! Ta lại nghĩ, xuống ngựa hẳn cũng giống như lên ngựa, ta vuốt nhẹ bờm ngựa,bảo: “Tiểu Tư, ngồi xuống” .
Tiểu Tư rất ngoan, nó rất nghe lời ta, khi ta kéo nhẹ dây cương, nghiêng người thủ thỉ vào tai nó thì nó đã ngồi xuống, ta giải thoát chân nhỏ khỏi bàn đạp, rồi thong thả bước xuống. Lúc này, ta mới để ý ánh mắt của mọi người xung quanh, bọn họ nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quái. Xung quanh im lặng một cách lạ thường, rồi bỗng nhiên một âm thanh vang lên : “Phì” – Tất cả mọi người gần đó đều đồng loạt cười to, tiếng cười giòn giã hòa với từng đợt gió cát, ta mở to mắt nhìn bọn họ, bọn họ đang cười gì vậy? Quay sang nhìn cha, ta thấy cha day trán, lại nhìn về phía Kỳ thúc, Lâm thúc, hai người bọn họ một tay ôm bụng, một tay che miệng, bờ vai của họ khẽ run lên. Hai người họ đang cố không phát ra tiếng cười?? Ta nhìn Tiểu Tư, người ngựa chạm mắt nhau, hồi sau ta giật bắn mình, phẫn bộ đạp mạnh xuống đất, bọn họ là đang cười ta?? Đây là cái vấn đề gì chứ? Bộ dáng ta khi xuống ngựa thì có gì đáng cười chứ??? Quá đáng, thật quá đáng!!!!!

------------Phân cách Ngọc Môn Quan---------

Đi qua Ngọc Môn Quan, ta hiện tại đang đứng trên đất của người Nguyên, cha bảo ở Trung Nguyên có rất nhiều cảnh đẹp, Trung Nguyên rộng lớn, nhiều núi nhiều rừng, đâu đâu cũng là một mỹ quan. Sau khi đến Trung Nguyên, Kỳ thúc và Lâm thúc liền bỏ đi “trêu hoa ghẹo nguyệt”, bỏ hai cha con ta ở lại Ngọc Môn Quan. Sáng hôm sau, cha lại dẫn ta lên đường, tiến tới Tuyệt Tình Cốc. Cha lúc nào cũng khiến ta phải thắc mắc, không phải là nói đi tìm nương, đi Thành Diệp Sơn Trang sao? Bây giờ lại dẫn ta đi Tuyệt Tình Cốc. Chẳng lẽ muốn đến chỗ nương phải đi qua đó? Thật rắc rối.
-   Cha, sao chúng ta không đi tìm nương trước? – Ta kéo lấy vạt áo cha, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
 Cha lẳng lặng nhìn ta, nhìn đến mức tay ta cũng bất giác rời khỏi vạt áo của người.

Ta cúi đầu, mím môi, trong lòng lại bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ ta lại nói sai gì
sao?

-   Có người muốn gặp A Cửu, nên ta dẫn con đến đó trước.

Ta giật mình, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cha. Ta còn đang định cùng cha nói lời xin lỗi,

dù rằng chẳng biết mình đã làm gì sai. Nhưng mà... Có người muốn gặp ta? Là ai?
Ngoài những người trong Thượng Quan gia ra, ta thật sự không biết ai nữa.


-  Gặp con? Là ai ạ?

-   Không phải là bằng hữu con quen trong Lễ hội sao? – Cha nhướng mày, ngữ khí không

chút gợn sóng hỏi ngược lại ta.


-   A, có ạ? – Ta tròn xoe mắt, người mà quen trong Lễ hội? Là ai? Ta vô thức dùng ta vò

vò vạt áo, thật sự là có chút không nghĩ ra người kia là ai.


Cha dường như bị bộ dáng của ta làm cho bất đắc dĩ, chỉ có thể thở dài nhắc nhở:

-   Hắn là Đào Liên Ngọc.

-    Đào Liên Ngọc? – Cha không nhắc, ta cũng quên mất y. Nghĩ đến y ta liền lấy trong hầu bao ra một chiếc khóa trường thọ, đây là thứ mà y đã tặng ta hôm đó. Ký ức bỗng nhiên ùa về. Ta như nhìn thấy cảnh đào bay như mưa….

-    Ngươi…là ai? – Ta cố phớt lờ cảm giác quái lạ trong lòng, cất giọng hỏi người đột ngột xuất hiện trong cơn mưa hoa.
-        Ta? Đào Liên Ngọc.

Y cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía ta tràn ngập dịu dàng. Trong phút chốc, ta thất
thần, nụ cười này, ánh mắt này, gương mặt này, đẹp đến say lòng.

-        Đào Liên Ngọc? Ngươi là nữ nhân ư? – Ta không kìm được mà hỏi y, trên thế
gian thật sự tồn tại một nam nhân còn đẹp hơn nữ nhân gấp bội lần sao? Thật khó tin. Y không trả lời ta, nhưng ý cười trên gương mặt dần tan mất, đáy mắt lướt qua tia phức tạp.
Hồi lâu sau, y đột nhiên hỏi ngược lại ta:

- Nha đầu, muội không biết ta?

- Sao ta phải biết ngươi? – Ta nhíu mày, ngữ điệu ẩn chứa nghi hoặc.

- Vì ta…

Y muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng. Nhưng như vậy lại càng làm nghi hoặc trong lòng ta càng lớn hơn. Người này rốt cuộc là ai? Đột nhiên xuất hiện, rồi lại tỏ vẻ như có quen biết ta? Y... chỉ là đang nhận nhầm người, hay là muốn tiếp cận ta... vì điều gì? Nghĩ đến đây, ta lại không nhịn được mà muốn truy hỏi đến cùng.

- Vì?

- Không có gì! - Lần này y không còn ngập ngừng nữa, mà vô cùng dứt khoát muốn kết thúc chuyện này. Tuy ta rất không cam lòng, nhưng nhìn vẻ mặt đột nhiên có chút mất mác của y, ta thật sự không có cách nào hỏi tiếp, chỉ có thể chuyển sang chủ đề khác.

- Ngươi là khách nhân đến tham gia “Nguyệt Lão Se Duyên”?

- Không phải. – Y trả lời vô cùng ngắn gọn, ngắn đến mức ta có cảm giác như y không muốn nói chuyện với ta, nhưng mà đôi mắt xám dịu dàng vẫn chăm chú khóa chặt trên người ta khiến ta lại có cảm giác ngược lại, thật sự rất mâu thuẫn.

- Vậy ngươi đến Cổ Nguyệt Thành có mục đích gì? – Ta buồn bực hỏi.

Nửa khắc sau, không nghe được câu trả lời từ y, ta càng thêm buồn bực, ngữ khí cũng nâng cao hơn:

- Này, sao lại không trả lời?

- Nha đầu, còn nhỏ không nên hỏi nhiều! – Y cuối cùng cũng đáp lại, nhưng câu trả lời này ta không hề mong muốn chút nào. Ta ngẩng đầu, mím môi, cố mở to hai mắt để tăng phần khí thế:

- Ta không phải nha đầu, ta đã năm trăm tuổi rồi!!!

Y bật cười, cười đến vui vẻ, sau đó lại vươn tay xoa xoa đầu ta:

- Với ta muội chỉ là tiểu nha đầu.

Cái ngữ khí như đang dỗ trẻ con này là thế nào? Ta thật sự không nhịn được, vươn tay chỉ thẳng vào người y:

- Muội..muội cái quái gì chứ??!!! Có khi ta bằng tuổi lão thái thái nhà ngươi đó!!! - Y không bị khí thế của ta dọa cho sợ, dường như cũng chẳng thấy bộ dạng của ta lúc này rất vô lễ, y chỉ hơi cúi người, vươn tay nhéo nhéo hai má ta:

- Nha đầu, muội tên gì?

Ta buồn bực lườm y, đẩy tay y ra khỏi hai má phúng phính của mình:

- Cửu, Thượng Quan Cửu.

Y lần nữa bật cười. Cười cười cái quái gì chả biết, cứ cười mãi, nhìn ta mắc cười như vậy sao?

- Thượng Quan gia? Rất tốt, là một danh gia vọng tộc.

- Đúng vậy a! – Vốn dĩ đang tức giận, nhưng một câu này của y rất hợp với ý của ta, vì vậy ta quyết định sẽ bỏ qua cho y lần này.

- Gọi ta, Ngọc ca! – Y ôn nhu ra lệnh.

- Ngọc ca! – Vì đang vui, nên ta cũng chẳng so đo với y làm gì.

- Ngoan, cái này cho muội. – Y rút trong áo ra một chiếc khóa trường thọ, đặt vào tay ta.

- Cho ta? Tại sao? – Ta cúi đầu xuống, nhìn chiếc khóa một cách tỉ mỉ, chiếc khóa bằng bạc được chạm khắc tinh xảo, trên đó khắc hình hai con hồ ly nằm ngược đầu nhau, ở giữa là chữ “Cửu”, ta cảm thấy rất kỳ lạ. Y chỉ vừa mới biết liền tặng ta một chiếc khóa trường thọ khắc tên ta?

- Ta thích muội. Giọng nói vẫn ôn nhu như trước, nhưng ý nghĩa lại thật kinh người khiến ta hoảng sợ không thôi.

- Cái quái..???!!!!!

Khi ta ngẩng đầu lên thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng y, y đã biến mất, trong cơn mưa đào hôm đó….



-----------Hết Chương 3-------------

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.