Ta từng hỏi huynh : "Tại sao huynh lại thích hoa anh đào?" Huynh bảo: "Vì sinh mệnh của nó mong manh và ngắn ngủi." Thuở đó ta còn ngây ngô, không hiểu hết ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng khi huynh đi rồi ta mới chợt nhận ra. Huynh chết vào năm mười chín tuổi,khi mà cuộc đời huynh chỉ vừa bắt đầu. Hoa nở rồi tàn chỉ trong chớp mắt, nó tắt lụi vào đúng đỉnh cao rực rỡ của mình...như kiếp người ngắn ngủi của huynh...

Cỏ Đoạn Trường - Chương 2



Tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư.
(Tốt nhất đừng quen biết, không quen chẳng tương tư.)

_ Trích: Tương Tư Thập Giới - Ost Bộ Bộ Kinh Tâm _




Ta đã ở nơi này nửa tháng, trong nửa tháng qua, ta không ngừng cố gắng giúp Từ Thanh nhớ lại mọi chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là vô ích... Trong trí nhớ của y, không có ta.
Ta nhìn Từ Thanh gảy đàn trước sân, khóe mắt không nhịn được lại cay cay. Hoa Nguyệt ơi Hoa Nguyệt, rốt cuộc chuyện lúc trước là mơ hay thật? Còn hiện tại là thật hay mơ? Ta cười khổ, lắc lắc đầu. Cho dù mơ hay thật, chỉ cần được ở cạnh Từ Thanh là ta đã vui rồi.
Tiếng đàn trong trẻo như tiếng suối, róc rách, róc rách chảy qua lòng ta. Ta cười khẽ, tuy nửa tháng này không thể giúp Từ Thanh nhớ lại người nương tử là ta đây, nhưng ta cũng phát hiện, Từ Thanh không hề bài xích một người xa lạ đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống hằng ngày của y là ta.
Cuộc sống của chúng ta cũng không khác trước là mấy, chỉ là sẽ không thân mật như trước đây... Y sẽ không tùy tiện xoa đầu ta, sẽ không ôm lấy ta vào lòng khi màn đêm giá lạnh buông xuống, cũng sẽ không thấp giọng hát bên tai ta, sẽ không dịu dàng thay ta chải tóc...
Vừa nghĩ đến điều này, lòng ta lại chùng xuống, tí xíu vui vẻ ban nãy cũng không cánh mà bay. Ta thở dài, ánh mắt nhìn về phía Từ Thanh càng lúc càng ảm đạm.
Dường như cảm nhận được tâm trạng của ta đi xuống, ngón tay đang lướt trên dây đàn của y khựng lại, sau đó đưa mắt nhìn ta, đôi mắt đen thẫm nhìn không rõ cảm xúc, ta thoáng giật mình, trái tim bỗng chốc loạn nhịp, trong ánh mắt không cảm xúc kia, ta lại nhìn thấy một chút âm trầm lạnh lùng. Ta hoang mang lắc lắc đầu, sau đó lần nữa nhìn thẳng vào mắt y, vẫn là đôi mắt không chứa bất cứ cảm xúc nào, ta trong lòng không khỏi thở phào, xem ra là do bản thân tưởng tượng, một người ôn hòa dịu dàng như Từ Thanh, sao có thể lộ ra ánh mắt âm trầm sắc bén kia được. Ánh mắt đó... rất giống với Chiến Thần Lạc Hy mà ta từng gặp qua ở Thiên Cung, đó là lúc hắn mới dẫn thiên quân đánh bại Yêu giới trở về. Một thân đầy sát ý, lạnh lẻo, sắc bén khiến ta không tự chủ được mà run rẩy.
“Hoa Nguyệt, nàng sao vậy?”
Ta giật mình, lập tức lấy lại tinh thần.

Cửu Tiểu Hồ [Ngoại Truyện Cỏ Đoạn Trường]


Duyên kiếp này, tình kiếp sau,
Tình không đổi, duyên chưa dứt
Tương tư dẫn lối, chờ hoa nở
Mấy dặm đào rơi, mấy dặm máu...



Dọc theo hướng Bắc, vượt qua ngàn dặm sa mạc ngoài biên giới của nước Lâm La chính là nơi cực Bắc xa xôi.

Cực Bắc quanh năm giá lạnh, từng dãy núi tuyết kéo dài liên miên không dứt. Nhưng ít có ai biết được, phía trung tâm của những dãy núi tuyết này lại là một mảnh đào viên quanh năm hoa nở ngát hương, khí hậu mát mẻ thoải mái. Mà sở dĩ nơi này xuất hiện một nơi kỳ lạ như thế, không thể không nhắc đến Cửu Tiểu Hồ, chủ của Họa Giới Đào Viên – cũng chính là tên mảnh đào viên khiến người kinh ngạc nơi cực Bắc.

Cửu Tiểu Hồ là hồ ly tu luyện hơn ngàn năm, vốn dĩ đã có thể hóa thân thành người, nhưng trăm năm trước, khi chuẩn bị độ kiếp hóa thân, nàng lại gặp nạn, độ kiếp thất bại, không những không thể hóa thành người mà còn bị đánh về hình dạng hồ ly nhỏ. Cửu Tiểu Hồ cũng vì thế mà bị đồng bọn cùng thời chê cười, chỉ có thể ngậm đắng rời đi mảnh đất của tộc Hồ Tiên mà một đường hướng về Bắc.
Lúc nàng đi gần đến cực Bắc, bầu trời vốn dĩ luôn trong xanh đột nhiên kéo mây đen vần vũ, sấm chớp rạch ngang bầu trời, chỉ trong thoáng chốc, mưa rơi như trút nước. Cửu Tiểu Hồ kinh ngạc đến ngẩn người, chỉ có thể ngơ ngác đứng giữa vùng cát rộng lớn, mặc cho mưa ướt đẫm bộ lông trắng mềm mại của mình.

Đào Tán Hương Phai - 4

Bao nhiêu đoạn hồi ức đẹp đẽ mà đau thương đều bị nước vong tình kia xóa đi.


-------------------------------------------------------------------------

Trên thế gian này, tộc hồ ly không chỉ có mỗi Thượng Quan Gia.

Mấy mươi vạn năm  trước Thiên đình ban lệnh truy sát Hồ Tộc, để tránh sự truy sát ấy, Thiên Hồ Thượng Quan và những hồ nhân khác đã tìm đến Cổ Nguyệt Thành. Nhưng có một số hồ nhân đã không đi theo vị anh hùng ấy, họ tìm đến một nơi khác lẩn trốn. Dần dần họ tụ tập lại với nhau, tạo nên một vương quốc, một hồ tộc khác. Không như những hồ nhân sống an nhàn, không màng đến những danh vọng ở Thượng Quan Gia, họ tu luyện rồi trở về với bồng lai, thăng lên hàng tiên quân. Điển hình như bộ tộc hồ ly ở Thanh Khâu Quốc kia, vạn vạn năm trấn giữ Đông Hoang, xếp vào hàng ngũ Thần Tộc.

Chuyện kể hồ tộc di cư đến Cổ Nguyệt Thành được mười bốn vạn năm thì Thanh Khâu Quốc lập ra được mười hai vạn năm sau khi cuộc chiến Tiên – Ma kết thúc không bao lâu. Đứng đầu Thanh Khâu là Thiên Hồ Đế Quân, sức mạnh tuy không bằng Thiên Hồ Thượng Quan nhưng có thể cho là đứng nhất nhì trong hồ tộc lúc bấy giờ. Trải qua mấy vạn năm, bộ tộc Thanh Khâu với những nỗ lực tu tiên của mình đã có một chỗ đứng vững chắc trên khắp tứ hải bát hoang.

Đào Tán Hương Phai - 3




-       Chuẩn bị hành lý? – Ta nghiêng đầu nhìn cha đang chải lông cho Tiểu Bạch Tử.

    Cha không nhìn ta, chỉ khẽ gật đầu rồi nói:”Chúng ta sẽ đi Thành Diệp Sơn Trang.”

Thành Diệp Sơn Trang, đó là chỗ của nương mà! Mà khoan, khoan đã, chúng ta? Cha bảo
“chúng ta”? Nghĩa là có cả ta? Nghĩa là ta sắp được ra ngoài? Đang trầm ngâm suy nghĩ thì ta lại nghe thấy tiếng cha: “Còn đứng đó? Không mau thì ta bỏ con lại đấy!”

A, ta giật mình “dạ” một tiếng rồi hối hả chạy về phòng, trong lòng háo hức lạ thường. Có lẽ là do muốn được nôn nóng nhìn thấy nhân gian phía sau những ngọn núi cao bao quanh Cổ Nguyệt Thành. Đã năm trăm năm rồi, năm trăm năm nay ta chỉ nghe và tưởng tượng nhân gian qua lời kể của các cô cô và những tỷ muội đồng lứa là Vũ Hàn, Tử Hy,..

Đào Tán Hương Phai - 2

Thời gian thoáng qua….
Hóa thành cát bụi…
Gió nhẹ thoảng…Chẳng còn dấu vết gì giữa đất trời.





Từ lâu, ta đã là kẻ không có quá khứ, chỉ có hiện tại và tương lai mờ mịt…



Chẳng biết đã bao năm trôi qua rồi nhưng dáng vẻ của ta vẫn cứ như đứa trẻ mười hai…Các tỷ muội đồng lứa đều đã trở thành mỹ nhân cả rồi, có người kiêu sa, tĩnh lặng, nhu mì, còn ta? Ta… ta chẳng  thể lớn…
 -  Đã mấy trăm năm rồi, A Cửu của ta vẫn bé tẹo như ngày  nào nhỉ? – Thúc thúc áo đỏ  cúi xuống xoa đầu ta, xong lại vẽ một đường thẳng từ trên không mà điểm bắt đầu chính là đỉnh đầu của ta và điểm kết thúc là đỉnh đầu của thúc ấy. Trên mặt còn có nét cười. Là đang đo chiều cao  của ta sao?
Ta lặng đi, cỗ macma trong lòng bỗng chốc muốn dâng trào lên. Kỳ thúc, năm trăm năm qua thúc chẳng thay đổi tý nào cả.- Như vậy chẳng phải rất đáng yêu sao, tứ ca?
  Một mỹ nữ vận tử y lúc thì ôm, lúc thì bẹo 
má, sủng nịch ta.Duyên cô cô,  vẫn là các cô cô thương con nhất!!!! Nước mắt trào mi a!!!Nén nước mắt, đặt hai tay vào hai bên hông, ta ngẩng đầu nhìn thúc thúc bằng một cặp mắt cực kỳ nghiêm túc: “Dù con không cao lên được nhưng con vẫn là một tiểu mỹ nhân!!!!”-  Thúc thúc a, Cửu tỷ không lớn cũng giống như  thúc không già thôi a, đúng không mẫu thân?! -  Hàn Hàn?
  Hàn Hàn xinh đẹp, đã lâu không gặp người tỷ muội này, ta thật không nhận ra nàng a.
Tiểu nha đầu này ngày xưa hay chơi đùa cùng ta, cùng khám phá từng ngõ ngách trong Chu Tước Động, giờ đây đã trở thành một thiếu nữ như hoa như ngọc rồi. Hàn Hàn không kiều diễm như Duyên cô cô, nàng mang vẻ đẹp tựa “băng thanh ngọc khiết” hệt như cái tên của mình. Đã bốn trăm năm không gặp, nàng càng lúc càng khác hẳn so với trí nhớ của ta. Lúc còn ở trong thành, nàng vẫn còn nét ngây thơ trong sáng như ta a, còn bây giờ, nhìn nàng rất ra dáng đại tỷ, trông chững chạc, đẫy đà hẳn ra. Không biết cảnh vật bên ngoài Cổ Nguyệt Thành như thế nào?  Con người ở trần gian ra sao? Nhìn nàng, ta lại thấy tủi thân!

Cỏ Đoạn Trường - Chương 1



Tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư.
(Tốt nhất đừng quen biết, không quen chẳng tương tư.)

_ Trích: Tương Tư Thập Giới - Ost Bộ Bộ Kinh Tâm _





Hoa Nguyệt mở bừng hai mắt, khung cảnh xung quanh vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm khiến nàng không khỏi sửng người. Thảm cỏ xanh mềm mại, rừng trúc bạt ngàn không thấy lối ra, quanh co, rậm rạp, tiếng gió đùa lá xào xạc không ngừng vang lên bên tai, ánh nắng cố gắng len lỏi qua tầng tầng lá trúc mà phủ một lớp vàng nhạt lên cỏ xanh. Hoa Nguyệt vươn tay, ánh nắng bao bọc lấy từng ngón tay thon dài khiến nàng càng thêm mê muội.

Nàng... trở về sao?

Bốn chữ này lập tức khiến trái tim vốn dĩ đang bình lặng của Hoa Nguyệt nổi lên xao động. Nàng,  trở về, như vậy có phải nàng sẽ được gặp lại y?

Cảm giác mệt mỏi mê mang lập tức rút đi. Hoa Nguyệt vươn tay chống trên mặt đất, bật người ngồi dậy, mặc cho chiếc váy dài vẫn còn dính vụn cỏ và bụi bẩn, nàng cố gắng chạy thật nhanh về phía trước. Nơi đó, có người đang đợi nàng trở về.

Hoa Nguyệt nhìn hàng rào vây quanh căn nhà gỗ trước mặt, trái tim bỗng trở nên run rẩy, thật sự, nàng thật sự đã trở về.

Bước qua cổng rào, chậm rãi tiến về phía nhà gỗ, mỗi bước chân đều rất chậm, rất nặng nề, tựa như mang theo hàng trăm cân đá. Tay khẽ chạm vào cửa gỗ, vẫn rất sạch sẽ, tựa như chủ nhân căn nhà vẫn luôn cẩn thận lau chùi mỗi ngày. Hoa Nguyệt cười khẽ, điều này có thể chứng minh y vẫn còn ở đây hay không?

Cửa bật mở, tiếng kẽo kẹt làm Hoa Nguyệt bỗng nhiên có chút căng thẳng. Đến khi cửa bật mở hoàn toàn, Hoa Nguyệt sững người, bàn tay vẫn còn vươn giữa không trung.

Mộng Tình Duyên - Hồi 1.5



Thoát khỏi đám đông, một làn khí u ám bỗng xuất hiện...

- "Cố Nguyên Khanh!!!" Một giọng nói trong trẻo pha lẫn sự tức giận vang lên giữa phố.
Cố Nguyên Khanh chết tiệt, đường đường là công chúa Đại Mạc lại bị một tên công tử dựa hơi cha mà lên tiếng gọi nàng là "kẻ đê hèn", đó là tội khi quân, là tội khi quân đó!!! Thế mà hắn chỉ phạt tên đó có 100 đại bảng?Công bằng ở đâu? Danh dự của nàng ở đâu?Tôn nghiêm của nàng ở đâu??!!!
- "Hả?" - Còn đây là một giọng nói bình thản, một giọng nói vừa nghe đã muốn đấm.

- "Ngươi...ngươi...thật tức chết ta mà!!!! Bản công chúa phải cắt chức thừa tướng của ngươi, phải cắt !!!!"
- "Hả? Gì cơ? Bổn thừa tướng nghe không rõ" Hắn xoay người, nhìn nàng với ánh mắt đầy ý cười tà mị. Vừa rồi là nàng nợ hắn một ân tình, vừa rồi là nàng cố ý lợi dụng hắn để xử lý tên mập kia, thế mà giờ lại nổi giận với hắn? Rõ là đáng ghét, Doãn Diệp Y đáng ghét!
- "Ta nói ta sẽ cắt chức thừa tướng của ngươi, phế... Ca!!!"

Mộng Tình Duyên - Hồi 1.4

Hạ Na thấy đại huynh chuẩn bị rút kiếm thì gương mặt bỗng trở nên sáng rực, vui vẻ vỗ tay khích lệ.

"Ai dám mạo phạm khách quý của Đại Mạc?!"

Nam tử tóc đỏ bỗng nghe thấy tiếng nói, thoáng ngạc nhiên, chợt dừng hành động của mình lại, lặng lẽ xoay người mỉm cười. Từ xa, một thanh niên tóc đen dài, bước đến chắn trước mặt họ, chĩa mũi kiếm vào bọn lâu la kia, lạnh lùng nói:
" Các ngươi là ai?! Sao lại dám gây sự giữa chốn đông người?"
Hạ Na vẫn đứng sau lưng nam tử tóc đỏ, nắm lấy áo y, rồi lại nhìn về phía người thanh niên mỉm cười.
Bọn người hầu nhìn thấy mũi gươm sắt bén liền tái mặt hoảng hốt, con heo kia đứng trước sự bảo vệ của đám người hầu, lên giọng chỉ thẳng vào mặt người thanh niên nọ, to tiếng nói: 

"Ả ca kỹ kia mạo phạm ta, ta muốn bắt ả lại! Chẳng lẽ làm như vậy lại gọi là gây sự sao?!"

Mộng Tình Duyên - Hồi 1.3



Hai tháng sau ngày đại tang. Lúc này đã vào đầu tháng mười. Cái tháng gợi lại không ít ký ức thuở bé thơ của một vị quân vương...

Bên ngoài một lão công công vội vã chạy vào Ngự thư phòng, tiến sát đến bên vị hoàng đế trẻ, cúi người hành lễ để mặc những giọt mồ hôi còn vươn trên trán. Lão ấp a ấp ủng nói:

"Bệ hạ, công chúa, công chúa nàng..."
"Nàng thế nào?" -  Ánh mắt sắt lạnh của Nguyệt Đế bỗng hiện ra,theo đó là sự hờ hững lạnh nhạt, không chút gợn sóng
Lão gia tử rùng mình liền cúi đầu không dám nhìn Nguyệt Đế :"Công chúa,nàng xuất cung rồi ạ.."
"Sao?...." Y kéo dài giọng, trong thanh âm lạnh lùng càng khiến lão công công kia càng lo sợ. Dừng một lát lại nghe y phân phó:

Ba kiếp hoa sen - chương 7



Ba kiếp hoa sen - Kiếp sang giàu phần III
Bọn ta không thể nào chia ly...
Tiếng leng keng của những đồng tiền luôn vang lên trong tâm trí ta hàng trăm lần mỗi ngày,..
Ba năm sau.
Trong vườn hoa của Vương phủ, một nữ tử áo lam ngồi trước hiên đình. Nàng cầm trên tay cuốn "Lưu Duyên Ký" say mê mà đọc. Không gian yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng lá rơi xào xạc ngoài sân. Một lúc sau, nữ tử mới thở dài: "Thật đẹp và lãng mạn làm sao, ước gì ta cũng có một mối tình say đắm lòng người như thế này." Rồi nàng bắt đầu mơ mộng, bắt đầu nhớ đến người con trai đêm ấy đã cùng nàng bán hồ lô ngào đường. Chuyện đã xảy ra lâu rồi, không biết Trương Nhạn có khỏe không? Có lẽ giờ chàng đã khôi ngô hơn trước? Nụ cười chân thành của chàng đêm đó đến tận bây giờ vẫn còn in đậm trong tim nàng, giống như sự việc ba năm trước chỉ mới xảy ra ngày hôm qua..
Được tạo bởi Blogger.