Tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư.
(Tốt nhất đừng quen biết, không quen chẳng tương tư.)
_ Trích: Tương Tư Thập Giới - Ost Bộ Bộ Kinh Tâm _
Ta đã ở nơi này nửa tháng, trong nửa tháng qua, ta không ngừng cố gắng giúp Từ Thanh nhớ lại mọi chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là vô ích... Trong trí nhớ của y, không có ta.
Ta nhìn Từ Thanh gảy đàn trước sân, khóe mắt không nhịn được lại cay cay. Hoa Nguyệt ơi Hoa Nguyệt, rốt cuộc chuyện lúc trước là mơ hay thật? Còn hiện tại là thật hay mơ? Ta cười khổ, lắc lắc đầu. Cho dù mơ hay thật, chỉ cần được ở cạnh Từ Thanh là ta đã vui rồi.
Tiếng đàn trong trẻo như tiếng suối, róc rách, róc rách chảy qua lòng ta. Ta cười khẽ, tuy nửa tháng này không thể giúp Từ Thanh nhớ lại người nương tử là ta đây, nhưng ta cũng phát hiện, Từ Thanh không hề bài xích một người xa lạ đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống hằng ngày của y là ta.
Cuộc sống của chúng ta cũng không khác trước là mấy, chỉ là sẽ không thân mật như trước đây... Y sẽ không tùy tiện xoa đầu ta, sẽ không ôm lấy ta vào lòng khi màn đêm giá lạnh buông xuống, cũng sẽ không thấp giọng hát bên tai ta, sẽ không dịu dàng thay ta chải tóc...
Vừa nghĩ đến điều này, lòng ta lại chùng xuống, tí xíu vui vẻ ban nãy cũng không cánh mà bay. Ta thở dài, ánh mắt nhìn về phía Từ Thanh càng lúc càng ảm đạm.
Dường như cảm nhận được tâm trạng của ta đi xuống, ngón tay đang lướt trên dây đàn của y khựng lại, sau đó đưa mắt nhìn ta, đôi mắt đen thẫm nhìn không rõ cảm xúc, ta thoáng giật mình, trái tim bỗng chốc loạn nhịp, trong ánh mắt không cảm xúc kia, ta lại nhìn thấy một chút âm trầm lạnh lùng. Ta hoang mang lắc lắc đầu, sau đó lần nữa nhìn thẳng vào mắt y, vẫn là đôi mắt không chứa bất cứ cảm xúc nào, ta trong lòng không khỏi thở phào, xem ra là do bản thân tưởng tượng, một người ôn hòa dịu dàng như Từ Thanh, sao có thể lộ ra ánh mắt âm trầm sắc bén kia được. Ánh mắt đó... rất giống với Chiến Thần Lạc Hy mà ta từng gặp qua ở Thiên Cung, đó là lúc hắn mới dẫn thiên quân đánh bại Yêu giới trở về. Một thân đầy sát ý, lạnh lẻo, sắc bén khiến ta không tự chủ được mà run rẩy.
“Hoa Nguyệt, nàng sao vậy?”
Ta giật mình, lập tức lấy lại tinh thần.